[KỈ NIỆM NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM] Thơ gửi tới những người lái đò thầm lặng
Mỗi thầy cô trong hành trình niên thiếu của chúng ta đều là những người lái đò cần mẫn, tận tụy để chắp cánh cho muôn giấc mơ áo trắng tung bay. Hai tiếng thiêng liêng, cô thầy, ắt hẳn đều gợi trong mỗi học sinh vô vàn tình cảm trân trọng, biết ơn sâu sắc. Hòa cùng vào không khí hân hoan của cả nước, câu lạc bộ Ams Wide Web xin gửi tới bạn đọc lời tri ân chân thành, dạt dào cảm xúc gứi tới nghề cầm phấn nhân dịp kỉ niệm Hiến chương ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11.
Phấn trắng, bảng đen, con vẫn nhớ
Ngày ngày theo bước các thầy cô
Dìu dắt con qua từng bỡ ngỡ
Dẫu tuổi học trò lắm ngây ngô.
Còn đây giọng ấm áp thuở nào
Thắp sáng rực rỡ những khát khao
Dù mai này phong ba bão táp
Vẫn kiên cường, hướng tới chiêm bao
Con nhớ lấp lánh trong ký ức
Dáng cô miệt mài những sớm mai
Hạt mầm tri thức người vun đắp
Là hành trang chắp cánh tới tương lai.
Thầy cô ơi! Chúng con đã hiểu
Những con chữ trong bài học sáng nay
Đến bao giờ chúng con thấu được hết
Nỗi gian lao thầm lặng của cô thầy?
Ngày đêm người lái đò cần mẫn
Tháng năm đưa tiễn trò qua sông
Ân cần, tận tụy bên con chữ
Cùng con chinh phục ước mơ hồng.
Ước làm sao để khoảnh khắc này ngưng lại
Dẫu ngắn ngủi, dù trong vài phút giây
Để tiếng giảng bài còn vang vọng
Để bụi phấn trắng đừng phai tóc thầy.
Con mong sao thầy cô luôn giữ lửa
Trên con đường lắm chông gai
Với em thơ đôi khi còn khờ dại
Đưa bao chuyến đò viết tiếp ngày mai…
Gứi tới những người lái đò thầm lặng
PVV: Nguyễn Diệp Chi - Văn 2326
Ảnh: Sưu tầm