The service having id "buzz" is missing, reactivate its module or save again the list of services.

Điều ước thời gian!

Post by: Vũ Khánh Linh | 29/03/2012 | 3316 reads

 

"Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại..."

 

"Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại..." 

Hồi bé, nghe những câu hát này, tôi cũng chỉ lẩm bẩm nhẩm theo bởi giai điệu hay và dễ thuộc chứ chưa cảm nhận được hết ý nghĩa của nó. Chỉ đến bây giờ, khi ngày bế giảng cuối cùng trong cuộc đời học sinh đang sắp đến rất gần rồi, tôi mới thấm thía được từng câu chữ ấy, mong mỏi một điều kỳ diệu mang tên Điều Ước Thời Gian.

Hôm nay trời đột nhiên nổi gió, tiếng lá vàng xào xạc khắp sân trường. Lúc đó đang là tiết Toán, thầy giảng bài mà chúng tôi cứ nhao nhao hướng ra ngoài cửa sổ. Trời bắt đầu mưa to, mùi đất ướt quyện với tiêng mưa tí tách rơi. Còn tôi, lúc này đây, tôi cảm nhận rõ ràng được mùa hè, mùa chia ly đã đến thật rồi, chợt bồi hồi nhớ lại những thứ đã qua.

Nhớ mùa hè của 3 năm về trước, lòng tôi cũng đã rộn ràng như thế. Chia tay mái trường cấp 2 nhưng tôi vẫn còn vô tư lắm, bởi trước mắt vẫn là những năm tháng học sinh bên bộ đồng phục quần xanh áo trắng. Mới 3 năm trước thôi, những khuôn mặt đang ngồi học cạnh tôi đây tôi còn chưa biết đến. Chiếc bàn này, lớp học này, khung cảnh này còn chưa trở thành những thứ thân thuộc đối với tôi. Nhưng giờ đây tất cả đã quá gần gũi, đến nỗi nhắm mắt vào tôi cũng tưởng tượng ra được khung cảnh lớp học hàng ngày.

Tôi thuộc lòng mỗi cảm xúc trên con đường từ nhà đến trường. Những chiếc lá rụng vào mùa thu, những cơn gió buốt lạnh của mùa đông cản từng vòng quay xe đẹp, những tiếng chim hót ríu rít vào mùa thu, và bằng lăng nở tím ngắt dọc cả một con phố vào mùa hè. Tôi thuộc lòng q uãng đường từ cổng trường lên đến lớp, từ bác bảo vệ, đến những chiếc ghế đá, hàng cây, đến ô gạch bị bật ra gần lối lên sảnh, đến mùi mỳ tôm chanh thơm ngào ngạt kèm theo tiếng mời gọi dí dỏm của các bác canteen. Tôi thuộc lòng từng vết tích "chiến tranh" diễn ra ở lớp, cái bàn nào bị vẽ bậy nhiều nhất, mấy cái ghế bị long ốc, ô cửa kia đã phải thay kính đến hai lần.
Tôi còn thuộc lòng cách thầy Khánh, thầy chủ nhiệm lớp chúng tôi, bước vào lớp. Một bên cầm cặp, một bên giữ kính, thầy lúc nào cũng bước vào mạnh mẽ và nghiêm nghị, nhưng đặt cái cặp xuống bàn lại nhoẻn miệng cười chào cả lớp thật tươi. Tiết học của thầy thường im phăng phắc, đứa nào cũng sợ lắm nhưng vô cùng nể thầy. Thỉnh thoảng, thầy ngồi nhìn ra cửa sổ, chẳng biết nghĩ đến điều gì mà lại tự mỉm cười thầm, rồi ngẫu hứng đọc cho chúng tôi nghe những bài thơ tình kháng chiến.

 

Khoảnh khắc ấy làm sao tôi có thể không trân trọng. Tôi như muốn thời gian ngừng trôi bởi biết rằng những giây phút này sẽ chẳng thể quay trở lại. Thời gian đem đến cho mỗi con người những điều tuyệt vời nhất mà cũng chính thời gian như muốn lấy đi tất cả. Nhưng không bạn ơi, chính thời gian đã dạy cho chúng ta cách trân trọng những thứ đang có, buộc ta phải sống hết mình không nuối tiếc, giúp ta tạo nên hồi ức. Tôi sẽ chẳng thể nào lội dòng quá khứ, và cũng sẽ thôi những luyến tiếc bởi những kỷ niệm mái trường ấy sẽ vẫn còn mãi trong trái tim tôi.

Đỗ Vũ Diệu Linh

(Hà Nội Ams, khóa 07-10)

Bài viết dự thi "Viết cho mùa cuối năm"

 

Khánh Linh (sử 11-14) Theo HHT